ÁNH NẮNG ĐỨNG LỚP

Bây giờ đã là thời điểm gấp rút của ba năm cấp ba ròng rã, cái nắng đầu hè tháng năm đã nhuộm hồng sân trường Trần Cao Vân từ khi nào không biết, đâu đó tiếng ve râm ran trong tiết trời ngày càng hừng hực oi bức làm tôi khó chịu vô cùng. Tôi lại ngồi đây một mình trước sảnh, lắng nghe từng nhịp chuông mà lòng bồi hồi xao xuyến đến lạ, tự hỏi mình rằng đã sắp phải rời xa nơi này rồi sao? Không biết nên vui hay buồn bởi thời gian qua tôi đã trải qua kha khá những kỉ niệm đẹp. Hôm nay, tôi cùng những dòng lưu bút này chỉ xin khắc lại tấm lòng của người học trò nhỏ dành cho người giáo viên mà tôi đem lòng cảm mến và thán phục thật sự:

Cô Hằng!

Tôi thường nghe ở đâu đó rằng: “Tuổi thanh xuân không một lần thắm lại”. Quả thực với độ tuổi của cô thì thanh xuân đã đi qua một chặng đường dài nhưng cô lại luôn mang cho tôi một sự nhiệt huyết cháy bỏng, tinh thần tuổi trẻ đúng với tâm lí của trang lứa học trò. Từ những tiết học đầu tiên khi tôi mới bước chân vào lớp, cô Hằng đã để lại một ấn tượng sâu sắc một dấu ấn đặc biệt đánh thẳng vào tâm lí tôi những cú đòn bất ngờ về một câu hỏi chưa thể giải đáp: “Sao cô có thể giàu năng lượng đến vậy?”. Vì là một giáo viên dạy văn nên cô có một giọng nói rất truyền cảm cùng cách biểu đạt chân thực mà lớp chúng tôi ai nấy đều ngưỡng mộ. Ngoại hình tuy thanh mảnh nhưng lại hết sức mạnh mẽ, tôi vẫn hay bắt gặp hình ảnh cô cưỡi con mộng mơ phóng nhanh một quãng đường dài để đến Trần Cao Vân truyền đạt cảm hứng và kiến thức cho chúng tôi. Cô giàu năng lượng bởi những tiết học của chúng tôi luôn có tiếng cười giòn dã, luôn có hứng thú cho những bài văn tưởng chừng chán ngắt, luôn có cảm hứng về cả một khung trời tương lai. Đó chính là điểm nổi bật khiến tôi đem lòng cảm mến cô so với những giáo viên khác mà tôi được học. Ắt hẳn cô đã dùng tất cả những trải nghiệm mà cô tích lũy cùng với tâm huyết nghề nghiệp của mình để chèo lái con đò chở đầy những khát vọng, ước mơ, hoài bão của chúng em đến được bến bờ tương lai.

Ai đã là học sinh của lớp văn cô Hằng chắc chắn sẽ không thể quên những chuyện đời thường mang đầy tính nhân văn của cô. Từng câu chuyện cô kể là từng bài học quý giá, là lẽ sống ở đời mà chân trời của đời chúng tôi sẽ phải gặp. Cô không những trau dồi cho chúng tôi những kiến thức cần thiết mà còn truyền đạt răn dạy chúng tôi cách đối nhân xử thế, cách giải quyết những vấn đề tiêu cực trong cuộc sống. Học văn không chỉ để hiểu thấu những tác giả, tác phẩm mà học văn còn để biết yêu thương, biết hiếu thảo, biết quý trọng vốn sống mình đang có. Từng lời bảo ban của cô như khắc chặt vào chính tâm hồn của chúng tôi, quả thực cô là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong tiềm thức của những cô cậu học trò trường Trần Cao Vân.

Để có năng lượng dồi dào như cô chúng tôi quả thực cần cố gắng rất nhiều, rất rất nhiều. Tôi thấy hình ảnh những bữa ăn qua loa xơ xài của cô mà chạnh lòng. Hôm thì củ khoai, hôm thì cái bánh mì, có hôm thì ăn cơm như bao học sinh khác. Vậy mà nguồn năng lượng của cô lại dồi dào căng tràn đến mức truyền cho tôi những cảm hứng thú vị về học tập, cô như sưởi ấm những bất cập, khó khăn về tâm lí học trò, như một mặt trời đỏ lửa tiếp cho chúng tôi động lực bất tận để bước vững hơn trên con đường tương lai.

Với tôi, cô không những là người giáo viên, một người lái đò chuyên chở những ước mơ mà còn là một người mẹ ấm áp một người giàu tình cảm luôn mang lại cảm giác “người thân” trong tâm thế là đứa học trò nhỏ xa nhà. Nếu có một điều ước viễn vông tôi chỉ ước mình sống mãi tuổi 17 để không phải thấy cô già đi, không phải thấy dáng dấp mảnh mai kia mang màu tóc phơi sương bạc nắng, không phải thấy sức khỏe cô ngày một yếu. Tôi chỉ mong cô phải thật khỏe mạnh và hạnh phúc, khỏe mạnh để tiếp lửa năng lượng cho những thế hệ đi sau và hạnh phúc với những điều mà cô xứng đáng nhận được.

CON YÊU CÔ!

Đánh giá

Trả lời