TRI ÂN THẦY CÔ

Tuổi thơ của học trò gắn liền với cây phượng. Mỗi khi cây phượng nở đỏ rực cả một khoảng sân là tụi học sinh chúng em lại biết rằng năm học đang sắp kết thúc và mùa hè đang đến. Đời học sinh còn biết bao kỉ niệm đông đầy. Mười một mùa phượng trôi qua, chúng em vẫn là những cô cậu học trò vô tâm mải miết. Ấy thế bỗng khi đến mùa phượng lần thứ mười hai thì lòng em lại rưng rưng, có gì trong trái tim thắt chặt lại một cảm xúc nuối tiếc không thể diễn cảm hay nói được thành lời. Bởi vì đây chính là mùa phượng cuối cùng và là mùa phượng đẹp nhất để khép lại quãng đời học sinh trong suốt bao năm ngồi ghế nhà trường, được sự quan tâm giáo dục từ những người cha người mẹ thứ hai dưới chung một mái nhà Trần Cao Vân đã đóng góp không ít công sức để chúng em trưởng thành nên người như ngày hôm nay. Chỉ còn vỏn vẹn mỗi hai tháng nữa thôi là chúng em phải bước đi trên đoạn đường hoàn toàn mới của cuộc đời. Và đó cũng là lí do cho em viết ra những lời tâm sự, những lời tri ân đối với những người chèo đò đưa chúng em cập bến bờ của tri thức, đã dạy cho em những lời hay ý đẹp, những bài học, những kinh nghiệm sống đáng quý. Và những lời này cũng là những lời chào tạm biệt, lời tạm biệt xa trong suốt quãng đời học tập đến các thầy cô, các bạn bè và mái trường thân yêu đã gắn bó cùng em trong suốt ba năm học qua. Tạm biệt không phải là kết thúc nhưng mà để hẹn ngày gặp lại trong tương lai.

Cô ơi, thầy ơi có biết, khi biết tin em rớt cả ba nguyện vọng vào lớp 10 em như tuyệt vọng. Không chỉ bị tuyệt vọng mà còn bị tổn thương bởi những lời nói của mọi người xung quanh “mày học vậy đi làm đi”, “mày rớt trường công mày vào trường tư bán nhà đóng không hết”, “giờ này trường tư thì chả có tương lai đâu”, … Nhưng vì niềm đam mê học tập nên em đã quyết định đăng kí học trường tư. Lang thang một mình cả ngày và em bị hút vào một ngôi trường với vẻ ngoài trang trọng tọa lạc trên đường Tô Hiệu đó là ngôi trường hiện tại mà em gọi đó là căn nhà thứ hai của em, như một cái duyên trời định, mới ngày nào là một cậu học sinh nhút nhát, mặc cảm và tự ti. Giờ đây đã là một anh trò lớp 12 đầy nhiệt huyết, trí tuệ, lưu giữ một khối lượng lớn khiến thức mà thầy và cô đã truyền đạt. Tại nơi đây em đã tìm kiếm cho mình những người bạn thân thật sự, những con người chèo đò với tay lái vững chắc mà dựa vào họ, tin tưởng vào họ để cho họ chèo chống đưa mình cập bến vào một tương lai sáng ngời, đầy vinh quang. Thầy cô ở đây dạy bằng cả một cái tâm, nhiệt tình sôi nổi trong các buổi đứng lớp. Đâu ai biết rằng đằng sau những buổi học ấy là những nổi cơ cực của thấy của cô đã thức tận khuya để soạn giáo án, chấm bài cho học sinh. Những nỗi trăn trở không đáp hồi “Không biết trò đã thật sự hiểu bài hay chưa?”. “ Không biết rằng tiết học mình dạy đã thực sự hiệu quả?”. Và những nỗi niềm ấy đều được bộc lộ qua những nếp nhăn trên khuôn mặt thầy, vết tóc bạc trên mái tóc cô. Chỉ có thể làm được như vậy nếu họ là nhà giáo thật sự yêu nghề. Truyền đạt hết những gì mình có cho học trò không giấu diếm một kiến thức gì. Trong trường tuy là kỉ luật có hơi khắt khe với học sinh nhưng tất cả những gì mà nhà trường làm đều vì muốn chúng em nên người, nhà trường vẫn luôn lắng nghe ý kiến của học sinh, những gì không thể nói bằng lời thì có thể viết thư. Nhà trường luôn dành cho học sinh mình những gì có lợi nhất. Bên cạnh những giờ học căng thẳng nhà trường còn tổ chức cho các em vui chơi hoạt động ngoại khóa để trau dồi thêm kiến thức, học tập thêm những kinh nghiệm từ bên ngoài đời thường. Dạy cho chúng em lòng thương người đối với người sau những buổi làm thiện nguyện. Bên cạnh cuộc sống đầy đủ điều kiện thì còn rất nhiều mảnh đời khó khăn, thiếu thốn. Nếu thầy cô cho em bài học quý giá thì bạn bè cho em niềm tin, sự lạc quan. Cho em những giây phút thư giản sau những tiết chọ mệt mỏi bằng những câu chuyện xã giao, cùng nhau đánh cầu lông, đá bóng, trao đổi với nhau về những vấn đề học tập mà chúng em chưa kịp hiểu trên lớp. Em xin cảm ơn tất cả thầy cô, tất cả bạn bè đã luôn giúp đỡ, bên cạnh em và đồng hành cùng với em trong quãng thời gian ba năm. Ba năm không phải là dài nhưng nó đủ để em có thể tiếp nhận một khối lượng lớn từ tình cảm đến kiến thức của mọi người.

“Thầy giáo là đường sinh, học sinh là những đường đã lọc”. Thầy cô giáo như một tấm gương để chúng em noi theo và học tập. Thầy cô là những người có công rất lớn trong sự nghiệp trồng người, đã viết nên những dòng kiến thức trên những trang giấy trắng, đã dẫn đường soi lối cho chúng ta đến với cánh cổng tri thức. Và cũng không thể quên một phần không nhỏ của thầy hiệu trưởng đã mở và xây dựng nên ngôi trường, một người mở đường tìm kiếm những nhà giáo đủ kinh nghiệm, để truyền đạt, ươm mầm cho những hạt giống của xã hội. Cho em một lần nữa được cảm ơn và xin tri ân đến thầy cô, mái trường với hình ảnh thân thương.

Đánh giá

Trả lời